Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

CCĐY 7 – TÔI ĐI DỰ THI HOA HẬU HOÀN VŨ

Nguyễn tuấn Hoàng

(Trích trong Bài Buồn vui đời tị nạn đăng trong Thời Báo, ấn bản Toronto số 1297 ngày 7-7-2006)

...Vợ chồng Khôi đến nhà hàng vào lúc 5 giờ chiều theo như lời hẹn với chị nha sĩ Lệ Hương, cái nhà hang Tàu tọa lạc trên đỉnh của một khu thương xá ở trung tâm thành phố Toronto. Nhà hàng chia làm hai khu riêng biệt, một bên loáng thoáng chỉ một vài thực khách và có những cô bồi bàn đi qua lại. Ở góc đói diện là một căn phòng rộng, chính giữa là sân khấu và xung quanh là những bàn trải khăn trắng. Cũng có những người đang sửa soạn hệ thống máy móc âm thanh trên sân khấu. Khôi đoán đây sẽ là nơi tổ chức buổi lễ kỷ niệm hai năm ngày thành lập nhóm Khí Công Y Đạo ở Toronto. Chờ một lúc, không thấy ngườI hẹn, Khôi mới điện thoại cho chị Lệ Hương thì mới biết mình ‘bé cái lầm’..

Điện thoại xong, Khôi buột miệng than thở với vợ :

-Thôi chết rồi, bà Lệ Hương bà ấy hẹn mình ở phòng mạch của bà ấy, để tập dượt với các người bạn khác. Mình nghe chữ tác ra chữ tộ, đến đây.. chẳng có tập dượt gì hết thì làm sao mà diễn..?

Thùy hỏi :

-Thế anh có tập dượt lần nào chưa ?

-Ngày chủ nhật là ngày tập dượt chính, thì mình bận về trường Western để đón thằng Khoa. Rồi ngày thứ sáu tập dượt ở nhà chị Lệ Hương thì mình cũng bận luôn, đâu có đén dượt. Chỉ có hôm trước anh đến văn phòng của chị Lệ Hương để thử áo quần.

Thùy bật cười :

-À, em nhớ rồi, cái hôm mà anh kể là đến thử cái áo tứ thân, mặc làm sao mà anh làm rách luôn chiếc áo của chị ấy..

Khôi buồn rầu gật gù ! Chiếc áo tứ thân may cho mấy cô, mấy bà, mà bắt anh mặc vào thì xoạc một cái, chiếc áo bị rách một đường sau lung. Không những thế, anh còn phải đội búi tóc, độI nón quai thao nữa chứ !

Đây là một màn kịch ‘Dự thi hoa hậu hoàn vũ’ mà chị Lệ Hương làm đạo diễn giúp vui cho buổi lễ kỷ niệm. Các thí sinh dự thi đều là các ông sồn sồn cải trang. Khôi nhớ đến lần khi chị Lệ Hương điện thoại nhờ đóng vai trò của một hoa hậu miền Bắc, Khôi đã từ chối ngay :

-Chị Lệ Hương ơi ! bố mẹ tôi là ngườI Bắc, nhưng bao nhiêu năm trờI từ lúc còn nhỏ cho đến lớn, tôi ở trong miền Nam, đâu có biết giọng Bắc ‘chanh chua’ như chị cần cho vai trò này?

-Thôi mà, ráng đi. Trong các đệ tử của Thầy, chỉ có anh là ngườI Bắc thôi, giúp giùm tui một chuyến.

Rồi chị Lệ Hương cũng kể ra một lô một lốc :

-Này nhé, Anh Phương thì da đen nên sẽ cho anh làm hoa hậu Ấn độ, anh Toàn có tóc quăn thì cho anh ta làm hoa hậu Tây ban Nha, còn Sơn thì bố mẹ là dân Huế thì sẽ làm hoa hậu người Huế, anh Hòa làm hoa hậu người Nam, chỉ còn thiếu có hoa hậu người Bắc thôi..

-Nhưng tôi chưa diễn kịch bao giờ hết chị ơi !

-Không sao đâu, vui thôi mà !

-Vâng thì vui thôi !

Cuối cùng thì Khôi cũng gặp chị Lê Hương. Gặp Khôi, trong khi tay xách nách mang các vật dụng hóa trang, chị Lê Hương cũng không quên tặng cho anh một cái nguýt dài :

-Cái anh Khôi kia, hẹn mà chẳng bao giờ thấy tới.

-Thôi chị ơi, tôi biết lỗi của tôi rồi !

****

Khí công là môn thể dục kỳ diệu và và rất có hiệu qủa của người Á Đông và đã cò từ ngàn xưa. Có rất nhiều hệ phái, nhiều môn phái của môn khí công. Theo những bản nghiên cứu thì có đến trên 300 hệ phái khí công khác nhau. Có những khí công thiên về tài chi kiẻu Dương (Yang), kiẻu Trần (Chen), có những môn phái khí công thiên về chính trị như Pháp Luân công, có những môn khí công thiên về võ thuật như võ sư Wong kiew Kit ở Mã Lai Á, là người có thể dùng khí công trên hai bàn tay, phóng ra làm tắt ngọn nến đặt ở cách xa, thầy khí công Douglas Ying ở Vancouver đã dùng nhân điện và châm cứu để chữa bệnh cũng rất nổi tiếng ở Canada. Môn Khí Công Y Đạo của thầy Đỗ đức Ngọc là môn khí công dùng để tự chữa bệnh cho mình và cho những người khác. Thầy Đỗ đức Ngọc đã bắt đầu giảng dạy môn Khí công Y Đạo ở Chùa Huyèn Không ở Montréal từ năm 1997. Dần dần lớp học đã được bung ra dạy ở Nhà Thờ Công Giáo Việt Nam ở Montreal và Chùa Quan Âm. Bắt đầu từ năm 2004, cứ hai tuần một lần, thầy Đỗ đức Ngọc đã bay về Toronto để dạy và chữa bệnh miễn phí cho đồng bào ở Chùa Linh Sơn.

Khách khứa vẫn lục tục đến! Có đến gần 300 người ngồi chật những chiếc bàn đặt quanh sân khấu. Trong số những khách khứa, Khôi thấy những bệnh nhân cũ, đã đến chữa bệnh trước đây: nào là hai vợ chồng ngườI Bồ đào Nha, đã được Anh Tư chữa khỏi, nào là hai thiếu nữ xinh xắn từ Kitchener, vẫn hai tuần một lần về xin chữa bệnh.

Trong hai năm qua, đã có trên 2500 bệnh nhân đến Chùa Linh Sơn để xin chữa bệnh. Số bệnh nhân được chữa khỏi cũng lắm và một số người này sau đó đã trở thành học viên, đã lên kể lại những kin nghiẹm mà họ đã trải qua, trong đêm văn nghệ. Này là Bác Hội, năm nay 78 tuổI, trước đây phải đi tù cải tạo và bị bệnh bướu não. Đi nhà thương khám bệnh, thì bác sĩ cho biết chỉ sống thêm được vài tháng nữa thôi. Bác Hội đã không nản chí, đến xin tập và nhờ thầy Ngọc chữa trị. Hiện nay bác đã khỏe, đi đứng vẫn vững vàng, bướu não đã không còn. Này là chị Hường ở Mississauga, bị bệnh mất ngủ và đau đầu kinh niên. Chị uống thuốc ngủ nhưng vẫn chẳng bớt. Đến tập khí công một thời gian thì bây giờ chị ăn ngon ngủ khỏe. Cũng có nhiều người bị coma, nhà thương chê, nhưng khí công y đạo đã chữa khỏi như trường hợp em của một ca sĩ nổi tiếng ở Toronto mới đây !

Sau những bài diễn văn thì các món ăn đã được dọn ra, nhưng Khôi và các tài từ đóng ‘phim’ khác chỉ được ăn đến món thứ ba thôi và bị kêu lên, nhốt vào một căn phòng hẹp chứa đồ bên cạnh sân khấu, để cho mấy vị liền bà ‘trang điểm’ cho. Thôi thì môi son, má phấn, tóc giả, ngực giả ‘wireless’ tức là ngực giả không ..dây làm bằng bong bóng, đã được mấy chuyên viên thẩm mỹ tô điểm cho mấy người thuộc phe ta. Rồi còn nữ trang, vòng vàng được đeo vào. Những chiếc bông tai được các chuyên viên thẩm mỹ cột bằng dây thun vào tai của phe ta cho nó.. chắc ! Chiếc áo tứ thân bị rách một đường sau lung, cũng được dán lại rất thẩm mỹ bằng..băng keo. Có thằng tây nào thấy đâu ? Sau khi được tô điểm, các ‘nường huê hậu’ đã được cho ra ngồi xệp xuống đất ở một góc của sân khấu, khuất sau mấy cái bàn để vật dụng. Chị Lệ Hương luôn miệng dặn :

-Mấy hoa hậu không được ngồi trên bàn, kẻo khan giả thấy trước mất hay, và không được ăn vì ăn sẽ mất mầu son môi.

Hoa hậu miền Nam ngồi bó gối ở góc phòng nhìn lén ra ngoài và nói nhỏ với hoa hậu miền Bắc :

-Họ đang dọn món lobster.

Hoa hậu miền Trung nghe thấy mặt mày đau khổ:

-Đói quá !

Rồi màn văn nghệ thi hoa hậu cũng đã được trình làng và đúng như Khôi đã tiên đoán. Phẩm bình của bà con khan giả nào là ‘ Hoa hậu miền Trung nói hay quá, cứ như ngườI ..Huế thật, hoa hậu miền Nam đi ỏn ẻn sao giống con gái quá.., còn hoa hậu miền Bắc sao mà nói dài qúa và vô duyên quá, mà cha này chắc khớp, không dám nhìn khán giả mà cứ nhìn bà MC ‘. Đúng rồi, mình trốn tập dượt thì làm sao mà diễn cho hay được ? Khôi thần nghĩ ‘Nhỡ các hoa hậu khác cứu bồ, chứ nếu chỉ có mình thôi thì dám bị ăn trứng thối;.

Buổi lễ kỷ niệm đã diễn ra hết sức tốt đẹp, kể cả các màn hát karaoke, ngoại trừ phần trình diễn của hoa hậu miền Bắc. Lúc ra về, thì bất chợt Khôi thấy chị Lệ Hương đang thu xếp đồ vật dụng, bèn hỏi nhỏ :

-Tôi trình diễn dở quá, chọc khán giả mà không ai cườI hết, chắc năm sau sẽ không phải ra sân ?

Chị Lệ Hương vộI vàng ngắt lời :

-Đâu có được, ngày lễ kỷ niệm năm sau mớI công bố kết quả cuộc thi hoa hậu năm nay, anh đâu có trốn được ?

-Thôi, thế thì chết..Tía tôi rồi !

Nguyễn tuấn Hoàng