Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010

CCĐY 4 – CÂU CHUYỆN TỪ CÕI TRUNG GIỚI HƯ HAY THỰC?

1-Tài thử tài ư ? Vương mang nghiệp hư !
2-Tài ? Thử tài ư ? Vương mang nghiệp hư.

Này M.Q. con. Hôm nay hai Thầy cùng giáng lâm. Lần này Thầy giáng bút tương đối nhiều vì đã có Thái thượng lão quân tiên sinh tẩy trược uế nơi đạo tràng chân tâm của con.

Một bí truyền để trị áp huyết cao hay thấp là mai hoa châm, còn hai huyệt Thầy sẽ cho con biết sau vì duyên khởi chưa có, bởi lẽ nhơn sanh còn trong vòng điên đảo của nghiệp chướng.

Như con biết được trong tư duy (mà người đời thường gọi cái biết này là do tánh linh, là giác quan ngoại biệt). Đây, để Thầy nói rõ điểm này : Bởi thương con có nghĩa nên Thầy đã giáng bút giải đáp lời con thỉnh cầu về cách chữa trị vài bệnh mà đông y và tây y hiện giờ vẫn chưa tìm ra đáp số. Một bài Thầy giảng luận rõ chứng bệnh và cho công thức huyệt trị thì được quan tâm đến, còn một bài Thầy cho huyệt Dương Giao thì thắc mắc là chưa hay..!

Thầy cũng buồn nên việc con thỉnh nguyện không được giải đáp trọn vẹn. Dĩ nhiên đây cũng là điều con dối Thầy, vì không phải điều mà con có tham vọng muốn biết thì tại sao con lại nhận trong sớ tấu trình hoặc trong lời tấu trình ?

Thầy hiểu con, hiểu nội tâm của con nên Thầy không quở phạt mà còn thương và ban cho con ân sủng đón nhận nhiệm mầu để con trị bịnh. Thầy nói là con trị bịnh chớ không phải chữa bịnh. Vì trên cõi trời này thì ý nghĩa của trị bịnh là làm dứt con bệnh, tức là diệt trừ bịnh của bịnh nhân, còn chữa bịnh là một biến dạng của bịnh dưới một trạng thái khác và một hình thức khác.

Bây giờ Thầy trở lại hai câu nói :

1-Tài thử tài ư ? Vương mang nghiệp hư !
2-Tài ? Thử tài ư ? Vương mang nghiệp hư .

Con thấy gì ? Con biết gì ?

Này, M.Q. con, hai câu trên chắc phải có hai trình độ hiểu biết khác nhau. Câu 1 là có tài thật sự ! Câu 2 như một chiếc thùng lủng đáy.

Thầy có ý dìu dắt con nên cái ý này. Thầy nói tại đây, chứ không giải thích liền, để con nhìn thấy thâm thúy mà làm mẫu mực, hay vội vàng thắc mắc vì lời nói không sáng sủa, không mạch lạc hoặc không đâu vào đâu cả giữa câu nói trước và kế.

Cái hay của người thầy chữa bịnh là chẩn đoán bịnh một cách chính xác và có công thức trị bịnh một cách hợp thời, đúng liều lượng, Tây y và Đông y trùng hợp trong nhận thức này.

Việc con có mặt ở Long Viên Tự để góp sức bồi đức và trị bịnh nên Thầy có giáng hạ nơi đó vận chuyển cho con... dĩ nhiên Thầy thấy được sự tình nơi đây..

Con nên cho thầy chữa bịnh cho nhà sư trụ trì biết rằng, không nên thoa thuốc sát trùng ở vết thương trên mặt của nhà sư nữa, hoặc châm quanh vết thương này, vì thực sự nếu việc này không thực hiện thì vết thương đã lành hẳn lâu rồi.

Con hãy nói thẳng để cứu người thầy chữa bịnh cho nhà sư, vì thà con mất lòng của người còn hơn để người lâm nạn mà con làm ngơ sao ? Người bị lâm nạn gì ? Và tại sao lại có, khi người không hề làm tiền làm bạc gì của bịnh nhân ? Vì mùa Vu lan gần kề, ngoài ra Thầy không thể cho biết rõ hơn được. Còn các chứng bịnh khác thì người nên chữa tiếp (cũng tại chùa này ), nhưng cốt yếu là phải thay đổi phương pháp, nếu không, mà như bịnh nhân khoảng 10% có hết bịnh thì đó là sự hên và may ( nói theo người hồng trần ) của ông thầy, và khoảng 10% biểu chứng nhẹ và phát giác bịnh kịp thời, còn lại 80% khoảng đó, thì chỉ làm phí thời giờ của cả đôi bên là người chữa bịnh và người bịnh.

Nhưng thay đổi phương pháp là thay đổI như thế nào ? Thầy cũng như Thái Thượng Lão Quân không giải đáp, vì không phải học trò của mình. Thầy Hoa Đà có thể độ cho người này. Con hãy nói khi ở hồng trần cũng giỏi về kinh mạch nhưng lại chuyên về thuốc. Hãy thử chuyển mình một chút về cá tính, thì Thầy Hoa Đà đến độ ngay. Và phương cách độ như thế nào thì đó thuộc về phần của Thầy Hoa Đà cho biết.

( Trích một bài trong Di giáo y tổ Biển Thước ).

Chú thích :

Đây là một trong những bài giảng của Tổ Biển Thước dạy cho đệ tử tên M.Q. khi nhập định vào cõi trung giới. MQ trước kia là thầy chữa bệnh bằng bùa chú Lỗ Ban, nhưng chính bản thân anh ta vẫn thường hay dễ bị cảm cúm, đau nhức cổ gáy vai mãn tính, ngày nào cũng phải đi giác hơi cão gió, sau gặp tôi ở Chùa Long Viên, Phú Nhuận, được chữa khỏi, và theo tôi học nghề đẻ phụ giúp tôi trong việc chữa bệnh miễn phí cho đồng bào ở chùa này. Một thời gian sau, cậu ta giỏi hơn tôi, có những cách chữa khác tôi, Cậu cho biết Thầy tổ Lỗ ban của cậu là Thái Thượng Lão Quân biết cậu có ý thích chữa bệnh bằng huyệt mà không thích chữa bệnh bằng bùa chú nữa, nên đã mời Y Tổ Biển Thước dạy chữa bệnh bằng châm cứu bấm huyệt cho cậu, mỗi tuần 3 lần, qua những giờ nhập định để học lý thuyết.

Qua lời kể của cậu, mỗi khi học, cậu thấy cảnh, Tổ Biển Thước giảng, chỉ rõ vị trí huyệt đạo trên người mẫu là Ông Vương Thúc Hòa, ( Ông Hoa Đà sống thời Tào Tháo, ông Biển Thước có trước Hoa Đà 1000 năm, ông Vương Thúc Hòa có sau Hoa Đà hơn 1000 năm, đều là những thầy thuốc giỏi, sống bất tử cùng thời trong cõi trung giới ). Về thực hành, cậu theo phụ giúp tôi, nhưng trong cõi vô hình, Thầy Biển Thước nói lúc nào cũng có mặt tổ ở chùa để phù trợ cậu và chứng kiến quan sát những việc làm của tôi với bệnh nhân. Trong bài giảng này, Tổ Biển Thước gọi tôi là thầy chữa bệnh cho nhà sư trụ trì, cậu ta là thầy trị bệnh, tôi là thầy chữa bệnh, có nghĩa là chữa hết bệnh này lại biến chứng sang bệnh khác. Tôi biết tôi bây giờ kém tài hơn cậu ta, nên đề nghị cậu xin cho tôi làm đệ tử của Tổ Biển Thước. Tổ không chấp nhận, theo quy luật thầy trò, thì cậu vừa là học trò của Tổ trong cõi vô vi, vừa là học trò của tôi trong cõi hữu vi, vì theo vai vế tôi không thể nào làm học trò của tổ được, và tổ cũng cho biết, tiền kiếp nhiều đời tôi cũng đã giỏi về huyệt, bây giờ phải theo thầy Hoa Đà học thuốc, còn muốn trở thành thầy trị bệnh, phải tự thay đổi phương pháp, đó là Khí Công Y Đạo, do tôi đã học hỏi được từ Đại Thừa Cửu chuyển, rút tỉa được trong những bài giáng cơ bút ( tài liệu mật của bổn giáo) do chính Đức Cao Đài Tiên ông Hồng Y Lão Tổ Thái Thượng Lão Quân dạy cho các vị đạo trưởng trong bổn giáo.

Trong 18 vị tổ Phật giáo, có ba tổ Thiên Thân, Vô Trứ và Mã Minh, khi nhập định, lên Cung Trời Đâu Suất học đạo với Đức Phật Di Lặc, nhờ đó đã soạn ra kinh sách đại thừa, cho nên chúng ta mới có Phật giáo đại thừa như ngày nay.

Trở lại câu chuyện trên, khi chúng tôi chữa bệnh, gặp những trường hợp khó không giải quyết được, nên thỉnh cầu Tổ Biển Thước chỉ bảo qua sự nhập định của MQ. Có hôm Tổ cho huyệt chữa là Thượng trung uyển, chúng tôi tra tìm tự điển huyệt không biết vị trí huyệt ở đâu mà châm, sau phải xin tổ chỉ thẳng vào cơ thể, khi nhập định, tổ chỉ thẳng vào 2 huyệt Thượng quản và Trung quản, là danh từ thông dụng của thời đại chúng ta, tên thượng trung uyển là danh từ cổ thuộc thời đại của tổ. Trong bài có đề cập đến huyệt Dương Giao, do chúng tôi thỉnh cầu xin tổ chỉ cho cách chữa một ca bệnh nan y của thời đại là nhồi máu cơ tim. Chúng tôi thắc mắc không dám tưởng tượng chỉ 1 huyệt đó mà bệnh nhân có thể thoát khỏi cơn nhồi máu cơ tim, thật là thần kỳ.

Tập Tĩnh công ở trình độ cao trong Đại thừa cửu chuyển chúng ta cũng có thể nhập định vào cõi trung giớI học hỏi thêm tay nghề để giúp cho những người bệnh nan y có duyên may được gặp chúng ta, ở giai đoạn tứ, ngũ và lục chuyển, tổ dạy :

Qua tứ chuyển cơ trời phát lộ
Thoát ngoài vòng tứ khổ trần ai
Gom vào tư tưởng trong ngoài
Luyện phanh trong sạch thánh thai nhẹ nhàng

Ngũ chuyển đạo thông toàn cơ nhiệm
Ngồi định thần tầm kiếm căn nguyên
Xuất thần lên cảnh thần tiên
Học thêm tâm pháp bí truyền cao siêu

Lần lục chuyển tam diêu bất động
Tâm vô vi trống lỗng căn cơ
Bụi trần không thể đóng dơ
Linh đơn hai phẩm giựt cờ thánh tiên

Như vậy, theo ý tổ, một thầy bình thường của thế gian dù giỏi đến đâu cũng chỉ là thầy chữa bệnh, kết qủa 20%, còn 80% chỉ làm mất thời giờ của cả thầy thuốc và bệnh nhân. Trong ca chữa cancer trên mặt thầy trụ trì chùa Long Viên, trước kia tôi chưa thay đổi phương pháp, chưa biết tĩnh công thiền định, nên không thấy được kết qủa công việc mình làm là đúng hay sai, tôi tưởng là 1 cái mụn ở má, trong mụn không có ngòi, mà có những hang rỗng thể xốp máu cứ chảy ra, ngoài cách bấm huyệt, tôi dùng Rimactan làm thuốc sát trùng bôi trên mụn, thấy có kết qủa, nhưng tới mùa Vu Lan, theo lời Tổ, tôi ngưng không chữa nữa. Theo ý tổ, thật ra không cần thuốc sát trùng, bệnh cũng sắp lành, nếu dùng thuốc sát trùng mạnh gây biến chứng khác làm cho sư trụ trì bị bệnh nặng thêm không thể làm phật sự đàn tràng xá tội vong nhân vào ngày rằm tháng bảy Vu lan, những cô hồn vất vưởng không được giải thoát, thì bao nhiêu tội lỗi đó là do hậu qủa tôi đã làm cho nhà sư bệnh không thể hành lễ khiến các cô hồn đó mất đi cơ hội giải thoát. Tất cả những sai lầm đó tôi sẽ phải gánh nghiệp, cho nên tổ đã cứu tôi, và lúc nào cũng theo dõi công việc làm của tôi để phòng ngừa những sai lầm trong chữa bệnh.

Tôi vẫn theo con đường lý tưởng phải tiếp tục đi cho tới đích của pháp môn Đại thừa cửu chuyển là :

Cửu chuyển đắc Lôi âm an hưởng
Mặc vui chơi bốn hướng ba nhà
Rượu cờ vui thú sen tòa
Đào tiên chung cuộc điều hòa cảnh không
Pháp tiên phật thần thông vô lượng
Ứng hóa linh cao thượng toàn năng
Qúi thay cảnh báu chi bằng ?
Nghêu ngao khiển hứng gió trăng khó lường.
Pháp cửu chuyển là nền thanh khiết
Thoát luân hồi đoạn diệt oan khiên
Còn chi nghiệp qủa nối chuyền
Tâm không, đắc phật thành tiên tại trần.

doducngoc