Ngày 2 tháng 3 từ trong Khu lọc thận của Bệnh viện gọi về gia đình báo tin ba bị lên cơn stroke phải chuyển qua phòng cấp cứu. Nghẹn ngào dân tới cổ mà không biết Trời còn đang bắt tội ba gì nữa đây? Thân già nghiệp bệnh cưu mang không biết bao nhiêu thứ bệnh trong người từ năm 1994 cho đến nay (bệnh áo huyết cao, thận hư, rối loạn nhịp tim..).
Vào phòng cấp cứu nhìn ba nằm đó mà lòng đau như cắt. Càng đau lòng hơn khi ba tỉnh lại và luôn miệng hỏi :’’Con ơi ! Ba bị bệnh gì mà sao nhấc chân lên không được ? Sao phần thân thể bên phải của ba không có cảm giác gì hết vậy con?’’ Nào dám nói gì hơn với lời giải thích cho ba yên tâm là: ‘’Không sao đâu, bác sĩ đang tìm nguyên nhânvà sẽ cho biết kết qủa’’, dù biết rằng những ai đã bị tai biến mạch máu não thì cuộc đời chấm hết kể từ đây. Thế rồi gia đình, cũng như tôi ngày đêm cầu nguyện và mong có phép lạ nào đó cho ba được gặp thầy gặp thuốc mà đem người chồng, người cha, người ông trở lại với gia đình. Phone hỏi thăm bạn bè những ai từng có kinh nghiệm người thân bị ‘’stroke’’ giống như ba tôi để tìm thầy hay, giỏi chữa trị và làm thế nào mà ‘’deal’’ với cái vấn nạn suốt đời này. Kết qủa là những sự thật rất đau lòng cho người bệnh cũng như những thân nhân của họ. Một áp lực qúa lớn lao, nhứt là ở xứ Bắc Mỹ này, là ai cũng bận rộn, phải chạy đua vật lộn với đời sống và sinh kế cho gia đình, nên làm sao mà lo lắng, chăm sóc chu đáo cho cha gìa được đây khi đã bị tai biến mạch máu não.
‘’Cha mẹ nuôi con như biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày’’. Câu thành ngữ này giờ đây nói lên một điều rất đúng là gia đình anh em tôi tuy gồm có 10 người, vẫn chưa tròn bổn phận và cảm thấy có lỗi với cha. Tuy rằng hằng đêm mỗi người con phải thay phiên nhau ở bên giường bệnh mà xoa bóp nửa phần thân thể tê cứng làm phiền giấc ngủ của ba vô cùng. Trong khi đó, dù đã hỏi qua bốn bác sĩ về khả năng bình phục của ba sẽ như thế nào? Thì tất cả đều có một câu trả lời giống nhau là cái cảm giác sẽ vĩnh viễn không bao giờ có trở lại ! Còn sự đi đứng thì sẽ phải mất nhiều thời gian. Mà thời gian thì đã có người ba năm rồi vẫn ngồi xe lăn, tệ hơn nữa là mẹ của cô bạn tôi đã ngồi xe lăn bẩy năm rồi ! Vẫn không nản chí và cầu nguyện ơn trên cho ba gặp thầy gặp thuốc. Lời cầu nguyện của gia đình tôi chắc có lẽ thấu tới Trời xanh nên xui khiến cho tôi được đọc bài báo cảm tạ của anh Hồ Minh trong báo Thời Mới về sự chữa trị tuyệt vời của Thầy. Đặt hết lòng tin vào thầy, tôi phone ngay lên Montreal mà cầu cứu cho ba, và cũng là một duyên may, Thầy Đỗ đức Ngọc có nói là sẽ xuống Toronto vào ngày 22 tháng 3 và kêu tôi liên lạc ngay với người mua vé là anh Hồ Minh. Tính từ ngày ba tôi nhập viện cấp cứu là ngày 2 tháng 3 cho đến ngày 21 tháng 3 năm 2004 là ba tôi chỉ nằm trên giường, mà mọi sự sinh hoạt cá nhân, đứng lên ngồi xuống vẫn cần hai người giúp đỡ. Còn cái chuyện đi đứng là chỉ ở trong mơ.
Vào ngày 22 tháng 3 được sự chữa trị tận tình của Thầy Ngọc, chỉ trong khoảng 30 phút, thế mà ba tôi bước ra khỏi phòng với sự dìu dắt của thầy và một đệ tử khác. Trong tiếng vỗ tay khen ngợi và khích lệ, ba tôi bước thêm nhiều bước nữa trong niềm xúc động của tất cả mọi người. Có thể nói là một phép lạ ! Thế rồi thầy lên Toronto lần thứ hai vào ngày 1 tháng 4, và sau một tiếng chữa trị thì ba bước ra khỏi phòng, và với một tay của thầy phụ giúp lấy thăng bằng mà ba đã bước đi mấy vòng trong chánh điện của Chùa Long Hoa. Thế mà chỉ trong vòng một tháng sau, ba tôi đã có lại sự đi đứng bình thường. Đối với những người bị bệnh stroke bán thân bất toại như ba thì thật là chuyện hi hữu, không thể có được.
Hôm nay viết lá thư này, thay mặt gia đình cảm tạ Thầy Đỗ đức Ngọc đã đem lại sự sống mới cho ba tôi và niềm vui qúa lớn lao cho gia đình. Điều này dẫu cho ‘’tiền rừng bạc đống’’ cũng chưa chắc đã có thể mua được. Tấm lòng và sự chữa trị của Thầy chỉ có những vị Bồ tát mới làm nên được những việc huyền diệu như thế. Xin chân thành cảm tạ Thầy.
T.Mai