Hồi hộp từng giây phút theo dõi cấp cứu: Giành lại sự sống cho mẹ
Nhìn mẹ già nằm hôn mê, người phù, mặt tái xanh, hơi thở hắt ra thoi thóp nhanh gấp và nhẹ như chỉ mành treo chuông trong căn phòng cấp cứu của bệnh viện. Bốn anh em trai lo lắng đi quanh giường gọi : Má ơi tỉnh dậy đi.. căn phòng vẫn im lặng.
Người mẹ gắn đầy dây vào các máy đo, máy bơm dưỡng khí vào mũi để trợ thở thay phổi đã làm hết công suất mà trong phổi còn bị nghẹt nước và thức ăn nên phổi chỉ thở từ 75% trở xuống, ống dây khác gắn vào miệng để thỉnh thoảng y tá hút đàm và nước trong phổi, một ống thức ăn vào bụng, dây đo nhịp tim gắn ở ngực và bụng, dây kẹp ở ngón tay đo áp huyết, dây đo thân nhiệt, dây dẫn những túi máu, túi thuốc treo từ máy truyền vào người. Nhìn trên máy báo những thông số cho biết tình trạng diễn tiến bệnh của mẹ thay đổi càng ngày càng nguy kịch. Anh em nhìn nhau buồn rười rượi. Mỗi giờ trôi qua, bác sĩ đến im lặng ghi ghi chép chép, y tá túc trực ở bàn làm việc ngay cạnh cuối giường, cũng chẳng ai nói câu nào.
Nghĩ thật bất ngờ qúa, ba tuần trước mẹ còn khoẻ mạnh, người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, tự nhiên bị té ngã đứt mạch máu nhỏ ở đầu. Mẹ vào bệnh viện hai tuần, chỉ tê liệt nhẹ một chân, còn nói được, tay yếu sức không ăn được một mình, mỗi lần ăn, y tá bón cho ăn, được tin cuối tuần bác sĩ cho về nhà với gia đình. Các con cháu chưa kịp vui mừng chờ đón mẹ về, bất ngờ bốn anh em chạy ngay đến bệnh viện khi được tin báo mẹ phải cấp cứu vì ngộp thở do bị sặc, thức ăn lọt vào phổi.
Từ khi mẹ chuyển vào phòng này được hơn một tuần, chưa lần nào mẹ mở mắt hay tay chân cử động, các con đến mà mẹ không hay biết, các con gọi, mẹ không nghe, các con nhìn hình hài mẹ càng ngày càng to ra do phù nước, bí tiểu, mặt tái dần, chân tay lạnh, đầu trán nóng. Anh ba hỏi thăm bác sĩ điều trị, ông bảo không còn hy vọng, sức khỏe không khá hơn mà càng tệ hơn, chúng con lo sợ mà không dám khóc. Và không có gì sợ hơn khi bác sĩ hối thúc người nhà quyết định bằng lòng để cho ông tháo bỏ ống trợ thở và các ống thuốc ra để cho mẹ vĩnh viễn ra đi trong giấc ngủ sâu..
-Mẹ ơi ! Chúng con không muốn thế, chúng con cần mẹ, mẹ hãy mở mắt ra nhìn chúng con, về nhà với chúng con đi, mẹ ơi !!!
Những tiếng kêu chỉ nghẹn ngào trong cổ họng, bốn anh em không nói ra lời nhưng tất cả khoé mắt đầy ngấn lệ.. Mẹ như vậy, chúng mình có thể làm gì được bây giờ ?
Bốn anh em túc trực bên giường mỗi ngày, cứ mỗi lần nhìn vào các con số trên máy nhảy lên nhảy xuống, trong lòng lo sợ không biết thế nào là tốt hay xấu, y tá bảo con số xanh hàng đầu chỉ hơn 160 là mạch đập nhanh qúa, hàng thứ hai con số đỏ chỉ áp huyết thấp qúa dưới 80/45 mmHg, hàng thứ ba đường vàng chạy thẳng một đường chỉ số 0, y tá bảo đừng nghĩ đến nó, hàng dưới là dưỡng khí từ máy trợ thở chỉ vào phổi được 60-70%, mà đường biểu diễn biên độ không cao đều theo hình sin mà theo hình răng cưa cái cao cái thấp.
Hai ngày sau, số chỉ nhịp tim từ 160 xuống 120, y tá bảo khá hơn, bốn anh em mừng rỡ, may ra còn hy vọng. Bác sĩ đến, anh Ba định hỏi thăm tình trạng mẹ có khả quan không, bác sĩ mặt thản nhiên, lạnh lùng, báo cho biết ông đang chờ quyết định của gia đình để rút ống. Anh Ba nói nhịp tim của mẹ tốt rồi, ông bảo cũng vậy thôi, đừng nhìn gì những con số đó, ông yêu cầu ngày mai cho ông câu trả lời dứt khoát, rồi ông bỏ đi.Anh Ba trở về giường nhìn thấy mẹ tình trạng vẫn như ngủ say, chỉ thấy rõ hơi thở nhanh như mọi lần trước. Anh phân trần với y tá, cô im lặng thông cảm nỗi lo sợ của các anh trước sau gì cũng phải đối diện với bác sĩ tử thần, người có toàn quyền quyết định sự sống chết của một mạng người một cách hợp pháp để khỏi lãng phí thêm ngân sách cho bệnh viện.
Tình cờ Anh Ba đọc một bài viết Tôi đi học khí công của nhà báo Nguyễn tuấn Hoàng đăng trên tờ Thời Báo Toronto tuần vừa qua có nói đến phương pháp chữa bệnh bằng khí công của thầy Ngọc. May ra có hy vọng, còn nước còn tát, anh liên lạc với thầy, được thầy nhận lời từ Montréal hai hôm sau thầy đến, nhưng thầy cho Anh Tư đệ tử ở Toronto theo anh Ba vào bệnh viện chữa trước theo sự hướng dẫn của thầy qua điện thoại, sợ để chậm khó cấp cứu.
Hôm ra đón thầy tại phi trường lúc 11:30 giờ có anh Ba, Bác Sáu Quang, và em anh Ba lái xe đến thẳng bệnh viện, trên đường đi anh Ba kể sự tình của mẹ cho thầy nghe.
Đến nơi, thầy nhìn qua các con số, thầy đè ngón tay vào một huyệt trên ngực và cho biết trong phổi đóng nhiều đờm qúa phải nhờ y tá rút từ trong phổi ra gấp chứ không sẽ không thở được. Cô y tá tốt và giầu kinh nghiệm, cô vui vẻ làm ngay nhưng cô bảo nếu lấy đờm ra thì áp huyết xuống nữa và nhịp tim đập nhanh hơn đấy. Anh Ba ngần ngừ hỏi thầy như vậy có nên lấy đờm ra không? Thầy chỉ cho anh Ba xem con số bên cạnh đường biểu diễn điện phế đồ, mặc dù máy bơm oxy trợ thở hoạt động tối đa nhưng phổi bị nghẹt chỉ chứa được 60%, số bên cạnh chỉ 0.1 là sự hoạt động tự túc của phổi kể như không có sẽ làm cho thận khí mất, nó như chỉ mành treo chuông, xuống 0.0 là phổi không thở, hiện nay cụ đang thở là nhờ máy hoàn toàn, bỏ máy ra là ngưng thở. Thầy nói bây giờ cần phục hồi chức năng hoạt động của phổi cho nó tự hoạt động được trước đã, nếu các con số khác có thay đổi thì điều chỉnh bằng huyệt được. Anh Ba nói, hèn chi, con số nhỏ bên cạnh đường biểu diễn máy trợ thở quan trọng như vậy mà bác sĩ với y tá bảo đừng để ý làm gì, thật ra ngày nào cũng chỉ một số nhất định từ 0.1 đến 0.2. Nhưng cũng chính con số này chứng tỏ sinh mạng bệnh nhân sắp ngừng thở.
Y tá vừa rút ra được hai lần đờm xong thì nhịp tim tăng từ 120 lên 160, áp huyết xuống 70/40mmHg. Nghe thầy nói với anh Ba, cụ lên cơn sốt rồi, trán bắt đầu nóng, bụng cứng lạnh như đá, hai chân lạnh và phù. Thầy bấm huyệt ở bụng một lúc lâu, bụng của mẹ bắt đầu thấy có hơi thở chuyển động, số chỉ oxy vào phổi tăng lên 80%, phổi tự hoạt động lên 0.2 rồi 0.3. Thầy để tay vào người mẹ lâu suốt 3 tiếng, thì các thông số của máy thay đổi khá hơn, cơn sốt hạ, nhịp tim xuống 98, áp huyết tăng 90/50mmHg, mặt mẹ hơi hồng, khi chỉ số oxy vào phổi lên 90%, số bên cạnh lên 0.9, bàn chân trái của mẹ cử động và co được đầu gối, chân phải không nhúc nhích, lấy ngón tay cà vào lòng bàn chân rơi những bụi da chết xuống tấm khăn trải giường. Anh Ba gọi mẹ, cụ mở mắt, anh nói có thầy Ngọc đến chữa cho mẹ, mẹ mở to mắt hơn bình thường nhìn thầy, thầy im lặng tiếp tục đặt bàn tay trên bụng mẹ.
Bác sĩ đến gặp anh Ba nói chuyện, chiều nay là ngày hẹn rút ống. Anh thấy các con số thay đổi tốt, anh hy vọng bác sĩ cũng sẽ có cách nhìn khác hơn trước. Bác sĩ vừa nói chuyện vừa liếc nhìn những con số vừa ghi ghi chép chép, nhưng quyết định cuối cùng của bác sĩ vẫn phải rút ống không làm khác hơn được. Cô y tá liếc nhìn bác sĩ có vẻ bất mãn không đồng tình, anh Ba thì một mặt cho bác sĩ biết các con số thay đổi tốt, một mặt xin bác sĩ cho thêm một thời gian chờ một người em trai nữa từ Việt nam đang làm thủ tục qua đây gặp mẹ, một mặt thuyết phục bác sĩ cho giữ truyền thống á đông, con cái phải tận lực chữa trị bằng mọi cách, nếu không được cũng để cho người bệnh ra đi tự nhiên, chứ nếu chưa đi mà rút ống bắt buộc cho đi là có tội giết mẹ. Bác sĩ cuối cùng cho anh thêm một tuần nữa.
Một lát sau, cô y tá khác đến mở lại ống truyền máu. Đối với cơ thể cụ, sức đề kháng yếu, bất cứ một thay đổi nào cũng bị phản ứng làm các con số thay đổi nhanh, cho nên máu vừa vào cơ thể làm nhịp tim đập nhanh lên đến 160 trở lại, hơi thở gấp dồn dập, áp huyết tụt xuống 75/45mmHg, anh Ba lo qúa, thấy thầy im lặng bấm huyệt đưa khí hạ xuống bụng, một lúc lâu nhìn thấy đường biểu diễn điện tâm đồ đi bình thường, điện phế đồ đều đặn, hơi thở mẹ dịu lại, biên độ còn cao, nhịp tim xuống 105, áp huyết tăng 90/50 mmHg, chỉ số thở 0.9
Khi thầy rời tay khỏi bụng mẹ đứng lên, chỉ số thở lại xuống 0.6 nhưng ổn định không xuống thấp nữa. Nghe thầy nói, khi thầy ra về, có thể các số sẽ xuống vì hệ thần kinh kiểm soát chức năng hoạt động của cơ thể chưa mạnh, chưa ổn định, nên thầy cần phải chỉ cho anh Ba biết cách tự chữa cho cụ để tăng cường sức đề kháng được ổn định mới giữ được các con số trở lại bình thường. Đối với khí công, cần nhất là kích thích huyệt đan điền tinh để bệnh nhân thở bằng bụng, hơi thở sẽ sâu hơn, khí chứa nhiều hơn, làm cho chỉ số thở tăng lên từ 6.0 trở lên là thoát được khỏi tay tử thần. Anh Ba ngồi xuống ghế cạnh bên giường mẹ, lòn bàn tay trái vào lưng mẹ, thầy gọi là huyệt Mệnh môn, huyệt quan trọng để duy trì mạng sống của con người, bàn tay kia đặt vào huyệt Khí hải trên bụng dưới để truyền dẫn khí tụ vào đan điền giúp chức năng sinh hóa và chuyển hóa năng lượng nuôi dưỡng và bảo vệ cơ thể được nhiều hơn. Anh Ba làm theo lời dặn, thầy đứng bên cạnh, nửa tiếng đồng hồ sau, các con số lại xuống, các anh hồi hộp qúa đưa mắt nhìn thầy cầu cứu, thầy thản nhiên bảo anh chưa đủ công lực, thầy lại bấm huyệt truyền khí, các con số lại lên như cũ. Các anh không ngờ công dụng của huyệt hiệu nghiệm qúa. Anh Ba nói, khi má con khỏe, con phải xin đi học khí công của thầy mới được.
Cô y tá đến bơm mấy giọt thuốc vào ống thở, điện phế đồ tăng 90%, cô yêu cầu chúng tôi ra khỏi phòng trong vòng 15 phút để cô làm phận sự của cô. Chúng tôi đi ra hành lang nói chuyện, thầy cho anh Ba một cuốn sách nhỏ nói về sự kỳ diệu của huyệt, dạy tìm bệnh và bấm huyệt khi cần thiết mà không có thầy. Sau 15 phút, chúng tôi trở vào phòng, cô y tá đã đặt mẹ nằm cao hơn, cổ hơi ngửa phía sau, ở vị thế nằm này, các con số trên máy ổn định mà không cần sự trợ giúp của thầy, thầy chỉ cho chúng tôi cách đo tần số hơi thở bằng cách theo dõi hơi thở ở bụng phồng lên xẹp xuống đều đặn được bao nhiêu lần trong một phút, tần số thở của mẹ là 32 hơi trong một phút từ lúc bắt đầu chữa cho đến khi thầy chữa xong, thầy dặn, nếu tần số thở càng xuống thấp chứng tỏ hơi thở được chậm, sâu, lâu, bền, thì sức khỏe sắp hồi phục, người bình thường khỏe mạnh không bệnh tật, tần số 18, những người tập khí công theo phương pháp của thầy, tần số trung bình 12, người giỏi tần số là 6. Trước khi thầy từ giã mọi người, thầy vuốt bàn tay mẹ chúc mẹ mau hồi phục để về nhà vui chơi với con cháu, thầy gửI gấm mẹ lại nhờ Bác Sáu Quang và Anh Tư, đệ tử của thầy ở Toronto theo dõi và săn sóc tiếp tục, có gì khác lạ cứ gọi điện thoại, thầy sẽ hướng dẫn cách điều chỉnh huyệt, khi thầy nói, và nhìn sự bình thản trên khuôn mặt thầy, mọi người vô cùng yên tâm, trong lòng thấy hân hoan khó tả.
Anh Ba và bác Sáu Quang tiễn đưa thầy ra phi trường trở về Montréal cho kịp chuyến bay khởi hành lúc 16:30 giờ cùng ngày.
Một tuần lễ trôi qua bình yên, áp huyết có lúc lên trên 100/50mmmHg, nhưng đến chiều thứ tư, không hiểu bác sĩ thay đổi thuốc gì trong các bịch truyền dịch, tự nhiên áp huyết xuống dần từng số theo thời gian, các anh lo sợ qúa. Khi xuống đến 65/35mmHg, bác sĩ bảo mẹ của các anh tim thận đều không hoạt động, trong vòng 15 phút nữa là rút ống chấm dứt sự điều trị. Anh Ba không bằng lòng cho rút ống. Bác sĩ trả lời ông có cái quyền quyết định đó chứ không phải do các anh quyết định nữa. Anh Ba ra hành lang gọi điện thoại cầu cứu thầy ở Montréal, nhờ thầy đi máy bay khẩn cấp ngay bây giờ bằng bất cứ giá nào. Thầy bảo chờ thầy đến cũng không kịp, bình tĩnh, thầy chỉ cho các anh em vuốt huyệt cho áp huyết lên xem có kết qủa để duy trì được mạng sống không, vuốt cả hai chân một lượt từ huyệt Hành gian lên Thái Xung, vừa vuốt vừa nhìn đồng hồ áp huyết xem có lên hay không, rồi gọi lại cho thầy biết kết qủa. Sau 15 phút áp huyết lên trở lại như cũ, nhưng bác sĩ bảo áp huyết vẫn thấp không thể nào lên được nữa, Anh Ba cho thầy biết hôm qua mẹ còn mở mắt, hôm nay hôn mê, mắt nhắm nghiền, mặt trắng bệch, mắt đục không còn thần, anh book vé cho thầy đi chuyến sáng thứ năm hôm sau nhờ thầy săn sóc cứu má trọn một ngày.
Khi thầy đến, tình trạng của má ổn định, nhưng má chưa tỉnh, bác sĩ đã không dòm ngó đến nữa, chỉ để y tá theo dõi, cứ mỗi giờ mỗi ghi nhận những chỉ số, nếu có dấu hiệu xuống thấp là rút máy bất cứ lúc nào.
Thầy khám và nói chân sưng phù nước và lạnh, mặt nhợt nhạt, người không có thần, từ bụng trở lên ấm, trở xuống lạnh và cứng, nhiệt năng không đủ là do áp huyết tim và gan suy, thầy chỉ bấm vào huyệt Kỳ môn phải bằng một ngón tay và giữ lại ở đó, nhìn áp huyết đồ trên máy đang nhẩy lên từng số đến 130/50mmHg. Khi áp huyết lên nữa thì phế khí xuống, thở nhanh dồn dập, thầy ngưng, khi buông tay ra, áp huyết từ từ xuống đến 100, oxy vào phổi lại tăng lên. Thầy nói nếu chỉ bổ gan cho mộc sinh hỏa giúp tim mạnh thì thận yếu, đó là tâm thận bất giao, trên nóng dưới lạnh, dùng huyệt khác vừa bổ thận vừa tăng áp huyết, vừa bổ não tỉnh thần sẽ làm cho các con số tăng lên đều và ổn định hơn, bắng cách cầm lòng bàn chân, dùng tay đẩy cả 5 ngón chân cong ngược lên hướng phía đầu theo nhịp thở của bệnh nhân, thở vào đẩy lên, thở ra kéo về vị trí cũ, thầy làm thử, cứ mỗi lần thầy đẩy lên áp huyết lên một số, mỗi lần đẩy thầy nhìn số và đọc 80, 81, 82, 83, 84...125, 126, ..130..140..150. thầy ngưng khi số chỉ nhịp tim từ 90 lên 130, nhịp thở lên 40 hơi trong một phút, khi thầy buông tay, áp huyết xuống 120 thì đứng lại với sai số từ 115 đến 120 lâu được nửa giờ, nhịp tim xuống trở lại 90, nhịp thở xuống 30, oxy vào phổi 100%, chỉ số thở từ 0,2 lên 1,1 tất cả đều tốt, mắt má mở có thần.
Thầy bảo phải duy trì bộ não, kích thích thần kinh bằng cách cho cụ nghe băng hài kịch cải lương theo thói quen mà cụ thích, khi cụ nhắm mắt mà nghe đến đoạn nào diễu cười khiến cụ tỉnh lại mở mắt chứng tỏ sự sống được phục hồi, nếu có sự sống phục hồi thì các con số trên máy ổn định, nếu hôn mê các con số trên từ từ xuống thấp. Anh Ba nghe theo, cho người đi mua máy và băng cải lương hài để vào tai cho mẹ nghe, bắt đầu thầy kích thích huyệt như trên, tay má cử động đưa lên, mắt má mở to như ngủ vừa tỉnh, đưa mắt nhìn, thầy dùng hà đồ lạc thư trên đầu giúp má tỉnh hẳn, các anh đặt tay vào đầu má nói chuyện với má : má ơi, con nè..mắt má đưa qua đưa lại, miệng móm nhấp nháy như muốn nói hai ba lần. Mọi người thấy kết qủa kỳ diệu, y tá cũng đứng theo dõi một cách thích thú ngạc nhiên. Cô hỏi có huyệt nào kích thích thận làm việc lại được không ? Có chứ, huyệt Mệnh môn.
Thời gian một tiếng qua mau, áp huyết xuống 110, thầy nói, bây giờ không biết y tá ghi số nào, nếu để cô ghi số 110 vào sổ không có lợi, vì bác sĩ sẽ cho là áp huyết không ổn định lúc lên lúc xuống, bảo cô chờ xem chúng tôi làm cho áp huyết lên 130, thầy để cho anh em họ tự vuốt cho mẹ, cứ mỗi lần vuốt áp huyết lên, vuốt 20 lần áp huyết lên 130, cô ghi vào sổ 130. Thầy bảo khi áp huyết của cụ xuống 120 là phải vuốt cho lúc nào cũng ở mức 130/50mmHg trong suốt ngày, khiến cho bác sĩ sẽ có cách nhìn khác.
Từ khi mẹ nghe cải lương hài, thần sắc tỉnh táo, áp huyết ổn định lâu lâu nó mới xuống, hai chân nhờ đẩy lên đẩy xuống đã ấm, khều nhẹ gan bàn chân mẹ đã nhúc nhích, thỉnh thoảng mắt mở to chớp chớp nhìn lên nhìn xuống, y tá đứng nói chuyện với các anh vui vẻ. Thầy bảo đẩy ngón chân lên xuống theo nhịp thở đều cũng là khí công, khí là hơi thở, công là sự luyện tập đều đặn tạo ra tần số ổn định, tự nó cộng hưởng tăng gia tốc mà các con số trên máy được duy trì trong tình trạnh tốt.
Anh Ba hỏi tại sao chúng con cũng bấm huyệt như thầy mà kết qủa không được như thầy ? Thầy nói bấm huyệt trúng nhưng có 4 trình độ khác nhau. Nếu huyệt đó do trẻ em bấm thì vô lực không kết qủa, nếu một thanh niên bấm có kết qủa hơn gọi là bấm bằng khí lực, khi bấm thì có kết qủa, khi buông tay thì mất đó là người không học cách thở khí công, bấm bằng thần lực khi bấm có kết qủa, khi buông tay ra kết qủa giữ nguyên không mất đó là nội lực của khí công, bấm bằng huyền lực có kết qủa ban đầu ít, khi buông tay ra không bấm, kết qủa tự nó vẫn tăng lên cho đến mức ổn định, người đời gọi là một phép lạ.
Áp huyết của mẹ ổn định 120, sắp tới giờ y tá ghi vào sổ, chúng tôi lại cho áp huyết tăng 130/50mmHg, y tá cười, nhìn con số và ghi vào sổ. Trước khi ra về thầy chỉ cho cách tăng hơi thở, nhịp thở, tăng áp huyết bằng cách bấm vào gan, bằng cách bổ thận, tất cả các con số trên máy thật lý tưởng, bác sĩ có đi qua liếc nhìn trong sổ và trên máy không nói năng gì. Thật không ngờ kết qủa bấm huyệt của khí công kỳ diệu đến thế. Tất cả anh em chúng tôi yên tâm nói cười vui vẻ.
Anh Ba đưa tiễn thầy ra phi trường lên chuyến bay 8 giờ tối, máy bay ra phi đạo được tin một cơn bão bất ngờ sắp đến, phi trường ngưng hoạt động, đình chỉ các chuyến bay chờ cơn bão đi qua. 10 giờ 30 phi hành đoàn thông báo một cơn bão khác đang tới gần với gió thổi mạnh 120 km/giờ, xin hành khách kiên nhẫn, trước sau chúng ta cũng về đến Montréal nội đêm nay. Đến 11 giờ cơn bão qua đi, các máy bay phải xếp hàng theo thứ tự chờ được rửa máy bay cho tan đá đóng băng chung quanh máy bay cho được an toàn trước khi cất cánh .
Cuối cùng chuyến bay về Montréal lúc 2 giờ sáng được an toàn. Phi hành đoàn cám ơn sự kiên nhẫn và thông cảm của hành khách, hai cơn bão táp nguy hiểm qua nhanh, hy vọng sau cơn mưa trời lại sáng.
Sau hai tuần trôi qua bình yên, áp huyết của mẹ ổn định, nhưng bỗng nhiên chỉ số sự sống của thận tụt dần xuống 0.1, hơi thở thoi thóp. Một bác sĩ chuyên khoa phổi được cử đến săn sóc cho mẹ. Bác sĩ cố gắng thay đổi thuốc liên tiếp mỗi ngày để tận lực cứu chữa cho mẹ mà không có kết qủa, vì đạo đức nghề nghiệp, ông không muốn rút ống cắt đứt sự sống của mẹ. Nhìn cơ thể mẹ yếu dần, chức năng thận kém hoạt động, nước tiểu không có cách nào cho thoát ra được, người sưng phù, tim ngừng đập.. tự mẹ đã âm thầm lặng lẽ rời bỏ thế gian này ra đi về miền vĩnh cửu.
Thôi ! Duyên số đã hết. Chúng con không còn có thể níu kéo được mẹ ở lại với chúng con. Chúng con xin thành tâm cầu nguyện cho mẹ được siêu sinh về cõi tịnh độ.
A Di Đà Phật !